Tối qua chấm bài tới khuya lí lắc, leo lên gường phát ngủ luôn. Tỉnh dậy thấy đang rúc đầu vào nách dôn, rứa là thẹ thẹ lẻn xuống nhà dưới, bước vô toa lét, tiếng Tây viết sao nhỉ, say, quên rồi, dôn đập bàn vỗ ghế hoài cũng quên sạch trơn tiếng Tây, dỗ ngon dỗ ngọt như dụ kẹo trẻ con rứa mà cũng quên, toilet, à, đúng rồi, viết là toi lét xì, bước vô toilet soi gương, ngắm ngía khuôn mặt của một chặng mới trong đời.
Gọi điện cho bà quán đầu phố, tranh thủ trang điểm, vừa xong cũng lúc bà í đem quà sáng tới.
Nhà 4 người chia làm 4 mũi tấn công, Gấc tới trường tiểu học, Tý tới trường trung học, ba tới trường dạy hợp đồng, mẹ tới trường công. Tóm lại là cả nhà tới trường.
Trống tiết, vô email, tá hoả là thư chúc mừng, cái ni là do mình ngu, lỡ khai email thật ở mấy diễn đàn linh tinh, xoá mỏi nhừ cả tay. Vô facebook, ngó nghiêng thấy ổn, vì tối qua mình đã khoá wall, cơ mà có tới mấy trăm message chúc mừng, úi chà, đành thất lễ thôi, mần sao mà reply được hết. Chắc người ta cũng thông cảm. Chạy về blog quen, định đọc bài thì thấy có lịch làm việc, suýt quên, thoát máy quay về đời thường.
Lại trống tiết, vô email, cu Gấc gửi ảnh ba đang chuẩn bị mừng sinh nhật mẹ. Xúc động dữ dội. Rinh ngay qua facebook khoe nóng.
Trưa, về tới nhà thấy phấn chấn quá chừng, thôi, trăm đọc không bằng một thấy ảnh, đây, ảnh đây:
Công trình kỷ niệm 40 mấy năm chẵn ngày thành lập Nụ Cười. Thiết kế và thi công: Hoàng Lập, Hoàng Trân, Hoàng Thiều.
Bữa trưa, ngon ơi là ngon, vui ơi là vui.
Chiều, giờ chơi, ghé thăm lớp chủ nhiệm thấy lớp sạch sẽ, các em chơi đùa rất dễ thương, mình vui vui là.
Ra phòng giám thị đọc thông báo, có học trò thập thò ở gần nhà xe, kêu “Thưa cô, cô ơi, cho em gặp”, mình tới, học trò nói lí nhí “Happy birthday!” rồi đưa bông hồng be bé xinh xinh giấu sau lưng ra tặng. Mình xúc động rớm nước mắt luôn a, mãi mấy giây sau mới nói lên lời “Cô cảm ơn!”
Về văn phòng, anh chủ tịch công đoàn gửi lời chúc mừng, kèm theo quà tặng, đây nì, lại xúc đông ngất ngây, lên facebook khoe lièn cho nóng hổi.
Sau tiết 5, họp tổ, gồm: 4 mục, 7 nội dung, 3 trong tâm, 6 quán triệt, 6 nhận xét, 11 phê và tự phê, 28 hướng dẫn cụ thể, …. nhiêu đó thôi à, cũng may mình diện đầm voan nhưng có đeo vớ dày, hem bị muỗi cắn, công nhận mình khôn.
Đến phần thảo luận của các tổ viên thì mobi kêu rù rù rù, mẹ gọi về thổi nến, cả nhà đang chờ. Mẹ xuất thân đài các có khác, từ thời Mỹ ném bom tàn phá miền Bắc mà đã tóc phide, quần âu, áo chẽn, lại còn sinh nhật nữa chơ, pro lắm a. Ngồi họp mà mình ứ tập trung cao độ, mùi giò hầm măng lưỡi lợn, mùi nem rán, mùi gà luộc lá chanh, mùi canh miến cứ thoang thoảng bay về choáng hết cả hồn. Mãi cũng tới hồi hát câu : Hết họp chúng ta tà là ra ứ ừ về …
Mình ghé nhà lúc tiệc đã tàn, trẻ con đã đi ngủ. Mình vừa nói “Thưa ba, thưa me, con mới lên” vừa lao tới ôm mẹ, ôm thật chặt, hít thật sâu mùi tóc hương nhu, mùi mồ hôi vương trên vai áo. Muốn ở lại ngủ với mẹ nhưng mai phải tới trường từ tiết 1 sáng tới tiết 5 chiều, lại còn hơn chục bài luận chưa chấm, rứa là đành về.
Tới cổng, thấy có bông hoa hồng móc ở sau cột trụ, kèm mảnh giấy màu xanh ” Chúng em chúc cô sinh nhật vui vẻ, chúc cô mâu chống lành bệnh”, hi hi…
Chạy lên gác coi các con ngủ, vô facebook mở wall, vô blog viết nhựt ký. Gõ được mấy dòng thì chuông reo, mở cổng, úi chà, cô em hoạ sĩ say mèm, tay cầm chiếc bánh kem, miệng hát “Happyyyyyy birthdayyyyyyyy tuuuuuuuu UUUUU…… tụi em nhậu mừng sanh nhựt chị, …… chị vắng mặt, ……. chị mắc họp, chừ em đem bánh tới, ………… Em ghé mấy tiệm mua sách nhưng chẳng có cuốn mô ra hồn, ……. vài bữa em vô Huế, em tìm, tặng sau, ……. chị hí…….” Mình yêu cô bé này lắm a, nó sống thật thà nhất quả đất, còn mình thứ 5, chưa tìm ra người thứ 2,3,4, hi hi….
Thôi, rảnh gõ tiếp, chừ khuya lí lắc rồi, ngủ, mai dậy sớm coi bài,…. để chuông 4 giờ may mới kịp.
Khép lại một ngày sanh nhựt đáng nhớ, mấy hôm trước shock lên shock xuống, bây giờ thấy an nhiên rồi. Nào, bước vào một chặng mới của đời!
Read Full Post »